Ngày đến với
tiếng Hàn
Tôi bắt đầu học tiếng Hàn vào năm 2005 tại trường Đại học
Đà Lạt, một trong những ngôi trường có cảnh quan đẹp và thơ mộng nhất Việt Nam.
Tôi chọn nơi đây cũng chính vì lý do duy nhất này. Tuổi trẻ có sự mơ mộng riêng
của nó. Lần đầu tiên học tiếng Hàn quả là vất vả đối với tôi. Tiếng Hàn tuy
ghép từng từ để đọc nhưng nó có âm căng, âm bật hơi và âm thường. Cái giá lạnh
của Đà Lạt đã khiến cho mỗi giờ học phát âm của chúng tôi trở thành thời gian
tôi nghi ngờ cho sự lựa chọn ngành học của mình. Bắt đầu vào học các giờ ngữ
pháp tôi mới biết được rằng tiếng Hàn và tiếng Việt của tôi thuộc hai ngữ hệ
khác nhau. Vì vậy chúng có cấu tạo câu và từ vô cùng khác nhau. Đó là điều thứ
hai khiến tôi càng thêm nghi ngờ quyết định từ bỏ tiếng Anh để học một ngôn ngữ
mới theo chị tôi nói là dễ xin việc. Tôi vốn là dân học ban D, thời trước người
ta chia từng ban A là dành cho các bạn sẽ thi Toán – Lý - Hoá, ban B là Toán – Hoá
– Sinh, ban C là Văn - Sử - Địa và ban D của tôi là Toán – Văn - Anh. Và lý do
nữa khiến tôi hoang mang là mọi người quanh xóm tôi cho rằng tôi học trường Đại
học Đà Lạt là không ra gì. Vì dù sao cũng là trường tỉnh mà tận tít trên “núi”.
Thế là những hoang mang chủ quan và khách quan khiến tôi
chùn bước. Tôi định ôn để thi lại vào trường khác nhưng khi gọi điện về nhà
nghĩ cảnh ba mẹ đã vì tôi vất vả suốt một năm qua. Đối với những người có tiền
thì bỏ học một năm là chuyện chả gì to tát. Nhưng tôi đang là đứa sống dựa dẫm
vào ba mẹ nên tôi sợ tạo thêm gánh nặng cho ba mẹ của mình. Từ đó tôi bắt đầu
quyết tâm học đêm học ngày, bỏ cả tiếng Anh mà tôi từng rất yêu thích. Dù trong
năm đầu tôi học không nhiều nhưng vì là một đứa có tính logic và có chút ít khả
năng về ngôn ngữ nên hầu như các môn thi của tôi đều 9 và 10.
Chinh
phục những tầm cao
Cuối năm nhất đầu năm hai trường tôi có chương trình gửi
một sinh viên qua trường Đại học Wonkang- là trường kết nghĩa với trường tôi, để
theo học một năm. Lúc đó trường chọn theo điểm. May là vì tôi điểm cao nhất
Khoa nên đã được chọn đi. Quãng thời gian học một năm này thật sự rất quý giá đối
với tôi. Sau khi trở về Việt Nam tôi được miễn hoàn toàn chương trình tiếng Hàn
vì tôi được quy điểm từ trường ở Hàn Quốc về. Tôi muốn tốt nghiệp bằng thời
gian với các bạn mặc dù tôi đã bỏ mất một năm để đi học Hàn Quốc nên các môn của
tôi trong một học kỳ rất nhiều. Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp được cùng đợt với
các bạn của tôi.
Năm 4 đại học là quãng thời gian tôi vô cùng nhớ. Lúc đó
tôi có học một giáo sư Hàn Quốc, đang trong thời gian nghỉ dạy bên trường hai
năm thì xin qua trường tôi. Ở nước ngoài các giáo sư sẽ có thời gian nghỉ sau
khi dạy 2 ~ 3 năm để tập trung nghiên cứu. Thầy đã dạy tôi rất nhiều. Dù lúc
này tôi không cần phải thi và lấy điểm nữa. Vào thời điểm đó có một cuộc thi
Hùng biện tiếng Hàn toàn quốc do Viện Giao lưu văn hoá Hàn Việt kết hợp với Đại
học Inha, Hàn Quốc tổ chức. Hiện nay cuộc thi hùng biện tiếng Hàn rất nhiều
nhưng vào thời tôi rất ít và đây là cuộc thi thu hút được nhiều sinh viên nhất.
Tuy nhiên chỉ có 12 sinh viên được vào vòng chung kết mà thôi. Thầy nói tôi đi
thi nhưng nói thật tôi chả thiết tha vì việc thi cử vả lại phát âm của tôi lúc
đó dở tệ. Đặc biệt thi với cả các bạn sinh viên Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh
thì tôi tin rằng tôi không có khả năng. Nhưng nhờ thầy động viên và vì muốn đi
ra Hà Nội (vì vòng chung kết tổ chức tại Hà Nội) chơi một lần nên tôi đã đăng
ký thi. Đà Lạt lạnh mà tối nào tôi cũng phải thò cái đầu ra ngoài để luyện nói
vì sợ chị cùng phòng không ngủ được. Tôi phải nói to thì khi phát biểu mới thể
hiện sự tự tin và giám khảo mới nghe rõ được. Tôi cùng với một người bạn đã vào
một lớp đại cương xin với giảng viên để chúng tôi có thể trình bày bài phát biểu
trước các bạn. Mục đích là để xem chúng tôi run như thế nào khi nói trước nhiều
người. Và cuối cùng tôi đã đạt giải đặc biệt - giải cao nhất của kỳ thi đó và
nhận được suất học bổng 2 năm của chương trình Thạc sĩ. Tôi học chuyên ngành
Hàn Ngữ học.
Tôi về nước vào giữa năm 2012 sau khi học xong chương
trình thạc sĩ tại Hàn Quốc. Tôi được nhận vào Khoa Hàn Quốc học, trường Đại học
Khoa học, Xã hội & Nhân văn Tp.HCM. Phải nói tôi là đứa đầu tiên tốt nghiệp
từ trường khác mà được nhận vào Nhân văn thời điểm đó.Vì toàn bộ Khoa đều nhận
sinh viên tốt nghiệp từ Khoa mà thôi. Tôi vào dạy cho sinh viên và được tiếp
xúc với các giảng viên trong Khoa. Tôi vô cùng ấn tượng vì các thầy cô rất giỏi
và sinh viên rất tự giác trong học tập.
Cơ
duyên dạy Topik
Trong quá trình dạy ở trường, vì muốn các em có thể tốt
nghiệp, và vì một em tôi quen ở trường khác nhờ tôi dạy Topik. Em học trong trường
lâu rồi mà không tốt nghiệp được vì chưa có bằng Topik. Bởi lẽ Topik là chuẩn đầu ra cho toàn bộ sinh viên ngành Hàn. Và hiện nay Topik có
vai trò vô cùng quan trọng trong việc xin việc hay đi du học. Tôi thử dạy và kết
quả đạt được ngoài mong đợi. Tôi quyết định dạy từ cuối 2013 đến nay.
Ấp ủ
đam mê
Tôi dạy học trò luôn với tâm niệm là truyền dạy niềm đam mê
tiếng Hàn cho các em. Vì tôi tin rằng nếu các em không có đam mê thì sẽ không học
được. Và tôi cũng càng tin rằng đam mê sẽ xuất phát từ việc mình học và hiểu
bài thì tự động sẽ thấy ngôn ngữ này rất hay. Ngoại ngữ về bản chất vốn đã có sức
hút. Và tôi, với tư cách một tiền bối chỉ dạy lại những cái mình biết cho các
em hậu bối. Đó chính là lý do tại sao tôi lại đặt tên là SHB, đây là viết tắt của ba từ Son (tiền), Hu (hậu), Bae (bối)
trong tiếng Hàn, và vì sao tôi lại đặt slogan là “Truyền lửa đam mê” là như thế!